MỘT VÀI CẢM NHẬN KHI ĐỌC " kHI HƠI THỞ HÓA THINH KHÔNG"

Khi một ca phẫu thuật bắt đầu, bác sĩ chính sẽ bắt đầu ra hiệu cho phụ tá của mình gây mê, tiếp theo sau đó là các phụ tá đưa dụng cụ và hai bác sĩ phụ cùng bác sĩ chính thực hiện ca phẫu thuật, trung bình một ca phẫu thuật có từ 6-7 người. Và một ca phẫu thuật thần kinh thì khó hơn rất nhiều khi phải cần tới cả những bác sĩ kỳ cựu có kinh nghiệm và trình độ rất cao chỉ đạo ca phẫu thuật. Paul - tác giả của cuốn sách "Khi hơi thở hóa thinh không" là một chuyên gia phẫu thuật thần kinh, nên không ngạc nhiên khi cuốn sách của ông có "chiếc áo" màu xanh, màu áo chủ đạo của các bác sĩ. Màu xanh ngoài tác dụng mát mẻ, tạo cho chúng ta cảm giác gần gũi với thiên nhiên, mây trời, màu xanh còn có tác dụng kích thích trí não tỉnh táo và chống mỏi mắt sau những khoảng thời gian phẫu thuật dài, làm việc với màu đỏ- màu của máu.
Với ước mơ trở thành nhà khoa học, Paul đã từng suy nghĩ sẽ trở thành nhà văn nhưng đó chỉ là những suy nghĩ của một cậu thanh niên mới lớn. Người mang ảnh hưởng lớn nhất tới ông chính là bố ông, một người tận tụy với nghề bác sĩ, chính điều này đã cho ông những tiếp xúc trực tiếp với bệnh nhân và y học. Ông tới Yale để học y khoa, chính những tháng ngày đó đã giúp ông nhận ra bộ não là một cơ quan phức tạp và tinh tế nhất trên cơ thể con người nhưng nó vẫn phải chịu những tác động của thế giới bên ngoài như các bộ phận khác. Sau 2 năm vùi đầu trong sách vở nghiên cứu chuyên sâu, 2 năm tiếp thực hành ở bệnh viện để được áp dụng những điều học trong sách vở, bắt đầu từ phòng sản phụ khoa, làm ca đêm trong chuyển dạ và sinh nở.
Năm thứ tư đại học ông đã quyết định chọn khoa phẫu thuật thần kinh để trả lời cho câu hỏi "cuộc đời của mình có ý nghĩa gì". Bảy năm được đào tạo tiếp theo tại Stanford đã cho ông rất nhiều kỷ niệm vui buồn và những kinh nghiệm. Bệnh nhân đầu tiên ông để mất là bà Harvey, lần đầu tiên cảm xúc trong ông là tức giận và buồn bã. Có một bệnh nhân do dùng quá nhiều rượu và bị chảy máu ở các khớp tới khi chết, lúc trước hôn mê ông ngước nhìn Paul và nói" Thật không công bằng, tôi toàn pha rượu với nước cơ mà" một sự thật mà cả thế giới phải sửng sốt.
Ông nhận ra rằng việc lớn nhất mà một bác sĩ phải làm là giúp gia đình bệnh nhân thấu hiểu được về cái chết và bệnh tật vì sau cùng ai rồi cũng sẽ phải chết.
Và cả việc cho bệnh nhân một nồi súp bi kịch, nó cũng nên được chia ra từng muỗng, chẳng ai muốn nguyên một nồi ngay lần đầu tiên. Hay cả việc khi biết một bệnh nhân chỉ sống được chừng đôi năm nữa cũng không được "phán" anh/chị còn sống được 2 năm mà nên thông báo để cảm giác thời gian là dài hơn so với thực tế. Vào một ngày đẹp trời Paul xét nghiệm dương tính với ung thư phổi, một căn bệnh với tỉ lệ 0.0012% trên thế giới ở tuổi 38, ở thời điểm mà bất kỳ người nào nỗ lực từ tuổi đôi mươi cũng sẽ gặt hái được những trái ngọt trên con đường thành công của mình. Như mẹ Teresa đã xin mở dòng tu "Thừa sai bác ái" ở tuổi 38 hay cách mà ông chủ KFC của mình bắt đầu sự nghiệp bán gà chiên..vv
Sau vài tuần đầu bị sốc và Paul đã xem lại cuộc đời mình với kế hoạch ban đầu 20 năm làm phẫu thuật kiêm nhà khoa học, hai mươi năm sau làm nhà văn. Thời gian không chiếu rọi hai con đường nối tiếp mà Paul dự định đã đi, thay vào đó là cuộc chạy đua marathon mà chẳng biết khi nào tới đích hay khi nào kiệt sức. Nếu có 2 năm tôi sẽ viết, nếu có 10 năm tôi sẽ quay lại với phẫu thuật- Paul nói.
Ông bắt đầu suy nghĩ về việc sau khi mình ra đi, vợ ông sẽ như thế nào, ý nghĩ để lại cô ấy một mình cô đơn khiến ông day dứt, hai người quyết định sẽ sinh con.
Sau 18 tháng điều trị các dấu hiệu ung thư có vẻ đã giảm, Paul quyết định quay trở lại 1 phần công việc để lấy bằng chuyên gia, sau khi bay tới Wisconsin để phỏng vấn để mở một trung tâm nghiên cứu khoa học thần kinh, với đầy đủ tiện nghi và công việc tốt lương cao cho vợ ông là Lucy. Từ việc không thể tin được mình có thể trở thành bác sĩ phẫu thuật thần kinh thành bác sĩ phẫu thuật thần kinh và bây giờ là có tất cả mọi tiện nghi trong tay.
Ông suy nghĩ cuộc đời của một người trải qua bệnh hiểm nghèo sẽ bắt đầu với " Suy sụt- Tức giận ( đổ lỗi) - Chấp Nhận - Vượt Qua" nhưng với ông nó có vẻ ngược lại : Chấp nhận sau đó Suy sụt rồi Mặc cả và Tức giận, cuối cùng là Phủ Nhận.
Paul mất vào tháng 3 năm 2015 chỉ sau 8 tháng khi Cady con gái ông được sinh, ông ra đi trong sự nuối tiếc của cộng đồng bác sĩ và khoa học trên toàn thế giới vì những đóng góp cho khoa học thần kinh cùng gia đình ông.Có thể nói rằng, dù bạn là ai và sinh ra trong hoàn cảnh nào, chắc chắn sẽ có ngày bạn tự hỏi bản thân mình câu hỏi " Tôi là ai và tôi sống vì mục đích gì?" Sau đó bạn có thể bắt đầu theo đuổi điều đó và có thể trở nên thành công, dù tỉ lệ thành công rất thấp nhưng nếu không nỗ lực bạn cũng sẽ biến mất trên thế giới này như những hạt cát ở sa mạc. Chưa từng tồn tại hay có ảnh hưởng tới một vùng nhỏ bé nào đó, nhưng hãy luôn cố gắng học tập và làm việc như Paul dù biết mình còn rất ít thời gian nhưng ông cũng đã hoàn thành chương trình nội trú của mình để trở thành chuyên gia phẫu thuật thần kinh.



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

THIÊN THẦN VÀ ÁC QUỶ TRONG KIẾN TRÚC.

THẦN THOẠI HY LẠP - CÓ THỂ LÀ CÁI NÔI CỦA CÁC TÔN GIÁO

ĐẠI DỊCH LÀ THIỀN, LÀ CHẤP NHẬN, LÀ HIỂU VỀ CÁI CHẾT.