BÀI VIẾT ĐẦU TIÊN NĂM 2022
CHUYỆN CỦA MỘT ANH BÁN LẺ Ở VÙNG QUÊ... C hẳng là tôi có cái tính đôi lúc lười, với những thứ ít biến đổi hoặc bất biến tôi thường không ghi nhớ, ví dụ tên một con đường, mặc dù đi qua mỗi ngày nhưng tôi ít khi để ý tên của nó. Tôi có một chiếc xe ga, nó thông báo xăng bằng những vạch nhỏ trên chiếc màn hình điện tử, sáu vạch tượng trưng cho bình xăng đầy, nếu "hai vạch" tôi vẫn sẽ vẩn ổn thôi. Và chỉ khi vạch cuối cùng nhấp nháy mới là lúc tôi thấy không ổn, cần phải tìm cây xăng ngay. Tôi còn nhớ những ngày đầu mới mua xe, khi vạch cuối nhấp nháy, tôi đã cuống cuồng tìm cây xăng gần đó, tôi căng hai con mắt nhìn hai bên đường. Coi đồng hồ xe nhảy số từng trăm mét, tự hỏi nó nhấp nháy từ bao giờ, xe còn đi được ao lâu. Lúc đầu tôi nghĩ 10km sẽ hết xăng, nhưng qua nhiều lần chần chừ đổ xăng tôi tăng con số đó lên thành 30km. Và từ đó tới nay, chưa bao giờ khi vạch cuối nhấp nháy nhiều hơn 30km tôi mới đổ xăng..đó có lẽ là mức an toàn với xe của tôi. Hôm qua, cũng như thường...